孟浩然(689—740),唐代著名诗人,与王维并称“王孟”,他的诗多描写自然风光和田园生活,风格清新自然,意境深远。以下是孟浩然最著名的十首诗及其拼音:
1. 《春晓》
春眠不觉晓,处处闻啼鸟。夜来风雨声,花落知多少。
chūn mián bù jié xiǎo, chù chù wén tí niǎo. yè lái fēng yǔ shēng, huā luò zhī duō shǎo.
2. 《宿建德江》
移舟泊烟渚,日暮客愁新。 野旷天低树,江清月近人。
yí zhōu bó yān zhǔ, rì mù kè chóu xīn. yě kuàng tiān dī shù, jiāng qīng yuè jìn rén.
3. 《过故人庄》
故人具鸡黍,邀我至田家。绿树村边合,青山郭外斜。开轩面场圃,把酒话桑麻。待到重阳日,还来就菊花。
gù rén jù jī shǔ, yāo wǒ zhì tián jiā. lǜ shù cūn biān hé, qīng shān guō wài xié. kāi xuān miàn cháng pǔ, bǎ jiǔ huà sāng má. dài dào zhòng yáng rì, hái lái jiù jú huā.
4. 《夜归鹿门山歌》
山寺钟鸣昼已昏,渔梁渡头争渡喧。人随沙岸向江村,余亦乘舟归鹿门。鹿门月照开烟树,忽到庞公栖隐处。岩扉松径长寂寥,惟有幽人自来去。
shān sì zhōng míng zhòu yǐ hūn, yú liáng dù tóu zhēng dù xuān. rén suí shā àn xiàng jiāng cūn, yú yì chéng zhōu guī lù mén. lù mén yuè zhào kāi yān shù, hū dào páng gōng qī yǐn chǔ. yán fēi sōng jìng zhǎng jì liáo, wéi yǒu yōu rén zì lái qù.
5. 《临洞庭上张丞相》
八月湖水平,涵虚混太清。气蒸云梦泽,波撼岳阳城。欲济无舟楫,端居耻圣明。坐观垂钓者,徒有羡鱼情。
bā yuè hú shuǐ píng, hán xū hùn tài qīng. qì zhēng yún mèng zé, bō hàn yuè yáng chéng. yù jì wú zhōu ji, duān jū chǐ shèng míng. zuò guān chuí diào zhě, tú yǒu xiàn yú qíng.
6. 《送朱大人秦》
游人五陵去,宝剑值千金。分手脱相赠,平生一片心。
yóu rén wǔ líng qù, bǎo jiàn zhí qiān jīn. fēn shǒu tuō xiāng zèng, píng shēng yī piàn xīn.
7. 《夏日南亭怀辛大》
山光忽西落,池月渐东上。散发乘夕凉,开轩卧闲敞。荷风送香气,竹露滴清响。欲取鸣琴弹,恨无知音赏。
shān guāng hū xī luò, chí yuè jiàn dōng shàng. sàn fà chéng xī liáng, kāi xuān wò xián chàng. hé fēng sòng xiāng qì, zhú lù dī qīng xiǎng. yù qǔ míng qín tán, hèn wú zhī yīn shǎng.
8. 《秋登万山寄张五》
北山白云里,隐者自怡悦。相望试登高,心随雁飞灭。愁因薄暮起,兴是清秋发。时见归村人,沙行渡头歇。天边树若荠,江畔洲如月。何当载酒来,共醉重阳节。
běi shān bái yún lǐ, yǐn zhě zì yí yuè. xiāng wàng shì dēng gāo, xīn suí yàn fēi miè. chóu yīn bó mù qǐ, xìng shì qīng qiū fā. shí jiàn guī cun rén, shā xíng dù tóu xiē. tiān biān shù ruò jì, jiāng pàn zhōu rú yuè. hé dāng zài jiǔ lái, gòng zuì zhòng yáng jié.
9. 《留别王维》
寂寂竟何待,朝朝空自归。欲寻芳草去,惜与故人违。当路谁相假,知音世所稀。只应守寂寞,还掩故园扉。
jì jì jìng hé dài, zhāo zhāo kōng zì guī. yù xún fāng cǎo qù, xī yǔ gù rén wéi. dāng lù shuí xiāng jiǎ, zhī yīn shì suǒ xī. zhǐ yīng shǒu jì mò, hái yǎn gù yuán fēi.
10. 《与诸子登岘山》
人事有代谢,往来成古今。江山留胜迹,我辈复登临。水落鱼梁浅,天寒梦泽深。羊公碑尚在,读罢泪沾襟。
rén shì yǒu xiào dài, wǎng lái chéng gǔ jīn. jiāng shān liú shèng jì, wǒ bèi fù dēng lín. shuǐ luò yú liáng qiǎn, tiān hán mèng zé shēn. yáng gōng bēi shàng zài, dú bà lèi zhān jīn.