在中国古代文学史上,有许多脍炙人口的佳作流传至今,其中唐代文学家王勃的《滕王阁序》便是其中的一颗璀璨明珠。本文将为您介绍这篇著名的骈文作品,并附上其全文拼音,以便读者更好地理解与朗读。
## 滕王阁序(Téng Wáng Gé Xù)
豫章故郡,洪都新府。星分翼轸,地接衡庐。(Yù zhāng gù jùn, Hóng dū xīn fǔ. Xīng fēn yì zhěn, dì jiē héng lú.)
襟三江而带五湖,控蛮荆而引瓯越。(Jīn sān jiāng ér dài wǔ hú, kòng mán jīng ér yǐn ōu yuè.)
物华天宝,龙光射牛斗之墟;人杰地灵,徐孺下陈蕃之榻。(Wù huá tiān bǎo, lóng guāng shè niú dòu zhī xū; rén jié dì líng, Xú rú xià Chén fán zhī tà.)
雄州雾列,俊采星驰。台隍枕夷夏之交,宾主尽东南之美。(Xióng zhōu wù liè, jùn cǎi xīng chí. Tái huáng zhěn yí xià zhī jiāo, bīn zhǔ jìn dōng nán zhī měi.)
都督阎公之雅望,棨戟遥临;宇文新州之懿范,襜帷暂驻。(Dūdū Yán Gōng zhī yǎ wàng, qǐ jǐ yuǎo lín; Yǔwén Xīn zhōu zhī yì fàn, chán wéi zàn zhù.)
十旬休假,胜友如云;千里逢迎,高朋满座。(Shí xún xiū jià, shèng yǒu rú yún; qiān lǐ féng yíng, gāo péng mǎn zuò.)
腾蛟起凤,孟学士之词宗;紫电青霜,王将军之武库。(Téng jiāo qǐ fèng, Mèng xuéshì zhī cí zōng; zǐ diàn qīng shuāng, Wáng jiāngjūn zhī wǔ kù.)
家君作宰,路出名区;童子何知,躬逢胜饯!(Jiā jūn zuò zǎi, lù chū míng qū; tóng zǐ hé zhī, gōng féng shèng jiàn!)
时维九月,序属三秋。潦水尽而寒潭清,烟光凝而暮山紫。(Shí wéi jiǔ yuè, xù shǔ sān qiū. Lǎo shuǐ jìn ér hán tán qīng, yān guāng níng ér mù shān zǐ.)
俨骖騑于上路,访风景于崇阿。(Yǎn cān fēi yú shàng lù, fǎng fēngjǐng yú chóng ā.)
临帝子之长洲,得天人之旧馆。层峦耸翠,上出重霄;飞阁流丹,下临无地。(Lín dì zǐ zhī zhǎng zhōu, dé tiān rén zhī jiù guǎn. Céng luán sǒng cuì, shàng chū zhòng xiāo; fēi gé liú dān, xià lín wú dì.)
鹤汀凫渚,穷岛屿之萦回;桂殿兰宫,即冈峦之体势。(Hè tīng fú zhǔ, qióng dǎo yǔ zhī yíng huí; guì diàn lán gōng, jí gāng luán zhī tǐ shì.)
披绣闼,俯雕甍,山原旷其盈视,川泽纡其骇瞩。(Pī xiù tǎ, fǔ diāo méng, shān yuán kuàng qí yíng shì, chuān zé yū qí hài zhǔ.)
闾阎扑地,钟鸣鼎食之家;舸舰弥津,青雀黄龙之舳。(Lǘ yán pū dì, zhōng míng dǐng shí zhī jiā; gě jiàn mí jīn, qīng què huáng lóng zhī zhú.)
云销雨霁,彩彻区明。落霞与孤鹜齐飞,秋水共长天一色。(Yún xiāo yǔ jì, cǎi chè qū míng. Luò xiá yǔ gū wù qí fēi, qiū shuǐ gòng cháng tiān yī sè.)
渔舟唱晚,响穷彭蠡之滨;雁阵惊寒,声断衡阳之浦。(Yú zhōu chàng wǎn, xiǎng qióng Péng lǐ zhī bīn; yàn zhèn jīng hán, shēng duàn Heng yang zhī pǔ.)
遥襟甫畅,逸兴遄飞。爽籁发而清风生,纤歌凝而白云遏。(Yáo jīn fǔ chàng, yì xìng chuán fēi. Shuǎng lài fā ér qīng fēng shēng, xiān gē níng ér bái yún è.)
睢园绿竹,气凌彭泽之樽;邺水朱华,光照临川之笔。(Suī yuán lǜ zhú, qì líng Péng zé zhī zūn; Yè shuǐ zhū huá, guāng zhào Lín chuān zhī bǐ.)
四美具,二难并。穷睇眄于中天,极娱游于暇日。(Sì měi jù, èr nán bìng. Qióng dì miǎn yú zhōng tiān, jí yú yóu yú xiá rì.)
天高地迥,觉宇宙之无穷;兴尽悲来,识盈虚之有数。(Tiān gāo dì jiǒng, jué yǔ zhòu zhī wú qióng; xìng jìn bēi lái, shí yíng xū zhī yǒu shù.)
望长安于日下,目吴会于云间。地势极而南溟深,天柱高而北辰远。(Wàng Cháng ān yú rì xià, mù Wú huì yú yún jiān. Dì shì jí ér nán míng shēn, tiān zhù gāo ér běi chén yuǎn.)
关山难越,谁悲失路之人?萍水相逢,尽是他乡之客。(Guān shān nán yuè, shuí bēi shī lù zhī rén? Píng shuǐ xiāng féng, jìn shì tā xiāng zhī kè.)
怀帝阍而不见,奉宣室以何年?(Huái dì hū ér bù jiàn, fèng xuān shì yǐ hé nián?)
嗟呼!时运不济,命运多舛。冯唐易老,李广难封。屈贾谊于长沙,非无圣主;窜梁鸿于海曲,岂乏明时?(Jiē hū! Shí yùn bù jì, mìng yùn duō chuǎn. Féng Táng yì lǎo, Lǐ Guǎng nán fēng. Qū Jiǎ Yì yú Cháng shā, fēi wú shèng zhǔ; cuàn Liáng Hóng yú hǎi qǔ, qǐ fá míng shí?)
所赖君子见机,达人知命。老当益壮,宁移白首之心?穷且益坚