张九龄(678年-740年),字文成,唐朝时期著名的政治家、文学家,也是“初唐四杰”之一。他的诗文清新脱俗,意境深远,对后世影响深远。今天,我们来一起欣赏并学习张九龄最著名的十首诗作,并附上诗歌拼音,以供大家更好地理解和朗读。
1.《感遇》其十四
Gǎn yù qí shí sì
</p>
<p>兰叶春葳蕤,桂华秋皎洁。</p>
<p>Lán yè chūn wēi ruí, guì huá qiū jiǎo jié.</p>
<p>欣欣此生意,自尔为佳节。</p>
<p>Xīn xīn cǐ shēng yì, zì ěr wéi jiā jié.</p>
<p>常恐秋风早,飘落谁相悦?</p>
<p>Cháng kǒng qiū fēng zǎo, piāo luò shuí xiāng yuè?</p>
<p>
2.《和晋陵陆丞早春游望》
Hé jìn líng lù chéng zào chūn yóu wàng
</p>
<p>独有宦游人,偏惊物候新。</p>
<p>Dú yǒu huàn yóu rén, piān jīng wù hòu xīn.</p>
<p>云霞出海曙,梅柳渡江春。</p>
<p>Yún xiá chū hǎi dù, méi liǔ dù jiāng chūn.</p>
<p>淑气催黄鸟,晴光转绿蘋。</p>
<p>Shū qì cuī huáng niǎo, qíng guāng zhuǎn lǜ pín.</p>
<p>忽闻歌古调,归思欲沾巾。</p>
<p>Hū wén gǔ diào, guī sī yù zhān jīn.</p>
<p>
3.《湖口望庐山瀑布泉》
Hú kǒu wàng lú shān pù bù quán
</p>
<p>日照香炉生紫烟,遥看瀑布挂前川。</p>
<p>Rì zhào xiāng lú shēng zǐ yān, yáo kàn pù bù guà qián chuān.</p>
<p>飞流直下三千尺,疑是银河落九天。</p>
<p>Fēi liú zhí xià sān qiān chǐ, yí shì yínhé luò jiǔ tiān.</p>
<p>
4.《与诸子登岘山》
Yǔ zhū zǐ dēng xiàn shān
</p>
<p>人事有代谢,往来成古今。</p>
<p>Rén shì yǒu xī dài, wǎng lái chéng gǔ jīn.</p>
<p>江山留胜迹,我辈复登临。</p>
<p>Jiāng shān liú shèng jì, wǒ bèi fù dēng lín.</p>
<p>水落鱼梁浅,天寒梦泽深。</p>
<p>Shuǐ luò yú liáng qiǎn, tiān hán mèng zé shēn.</p>
<p>羊公碑尚在,读罢泪滂沱。</p>
<p>Yáng gōng bēi shàng zài, dú bà lèi páng tuó.</p>
<p>
5.《送杜少府之任蜀州》
Sòng dù shào fǔ zhī rèn shǔ zhōu
</p>
<p>城阙辅三秦,风烟望五津。</p>
<p>Chéng què fǔ sān qín, fēng yān wàng wǔ jīn.</p>
<p>与君离别意,同是宦游人。</p>
<p>Yǔ jūn lí bié yì, tóng shì huàn yóu rén.</p>
<p>海内存知己,天涯若比邻。</p>
<p>Hǎi nèi cún zhī jǐ, tiān yá ruò bǐ lín.</p>
<p>无为在歧路,儿女共沾巾!</p>
<p>Wú wéi zài qí lù, ér nǚ gòng zhān jīn!</p>
<p>
6.《感遇》其七
Gǎn yù qí qī
</p>
<p>江南有丹橘,经冬犹绿林。</p>
<p>Jiāng nán yǒu dān jú, jīng dòng yóu lǜ lín.</p>
<p>岂伊地气暖?自有岁寒心。</p>
<p>Qǐ yī dì qì nuǎn? zì yǒu suì hán xīn.</p>
<p>可以荐嘉客,奈何阻重深!</p>
<p>Kě yǐ jiàn jiā kè, nài hé zǔ zhòng shēn!</p>
<p>运命唯所遇,循环不可寻。</p>
<p>Yùn mìng wéi suǒ yù, xuán huán bù kě xún.</p>
<p>徒言树桃李,此木岂无阴?</p>
<p>Tú yán shù táo lǐ, cǐ mù qǐ wú yīn?</p>
<p>
7.《望洞庭湖赠张丞相 / 临洞庭湖赠张丞相》
Wàng dòng tíng hú zèng zhāng chéng xiàng / Lín dòng tíng hú zèng zhāng chéng xiàng
</p>
<p>八月湖水平,涵虚混太清。</p>
<p>Bā yuè hú shuǐ píng, hán xū hùn tài qīng.</p>
<p>气蒸云梦泽,波撼岳阳城。</p>
<p>Qì zhēng yún mèng zé, bō hàn yuè yáng chéng.</p>
<p>欲济无舟楫,端居耻圣明。</p>
<p>Yù jì wú zhōu ji, duān jū chǐ shèng míng.</p>
<p>坐观垂钓者,空有羡鱼情。</p>
<p>Zuò guān chuí diào zhě, kōng yǒu xiàn yú qíng.</p>
<p>
8.《照镜见白发》
Zhào jìng jiàn bái fà
</p>
<p>宿昔青云志,蹉跎白发侵。</p>
<p>Sù xī qīng yún zhì, cuō tuó bái fà qīn.</p>
<p>谁知明镜里,形影自相寻。</p>
<p>Shí zhī míng jìng lǐ, xíng yǐng zì xiāng xún.</p>
<p>
9.《赋得古原草送别》
Fù dé gǔ yuán cǎo sòng bié
</p>
<p>离离原上草,一岁一枯荣。</p>
<p>Lí lí yuán shàng cǎo, yì suì yì kū róng.</p>
<p>野火烧不尽,春风吹又生。</p>
<p>Yě huǒ shāo bù jìn, chūn fēng chuī yòu shēng.</p>
<p>远芳侵古道,晴翠接荒城。</p>
<p>Yuǎn fāng qīn gǔ dào, qíng cuì jiē huāng chéng.</p>
<p>又送王孙去,萋萋满别情。</p>
<p>Yòu sòng wáng sūn qù, qī qī mǎn bié qíng.</p>
<p>
10.《登金陵凤凰台》
Dēng jīn líng fèng huáng tái
</p>
<p>凤凰台上凤凰游,凤去台空江自流。</p>
<p>Fèng huáng tái shàng fèng huáng yóu, fèng qù tái kōng jiāng zì liú.</p>
<p>吴宫花草埋幽径,晋代衣冠成古邱。</p>
<p>Wú gōng huā cǎo mái yōu jìng, jìndài yī guān chéng gǔ qiū.</p>
<p>三山半落青天外,二水中分白鹭洲。</p>
<p>Sān shān bàn luò qīng tiān wài, èr shuǐ zhōng fēn bái lù zhōu.</p>
<p>总为浮云能蔽日,长安不见使人愁。</p>
<p>Zǒng wèi fú yún néng bì rì, cháng ān bù jiàn shǐ rén chóu.</p>
<p>